Phương trình Wheeler-DeWitt (Wheeler-DeWitt equation)

by tudienkhoahoc
Phương trình Wheeler-DeWitt, được đặt theo tên của John Archibald Wheeler và Bryce DeWitt, là một nỗ lực kết hợp toán học của cơ học lượng tử và thuyết tương đối rộng, tạo thành một lý thuyết hấp dẫn lượng tử. Nó được coi là một nguyên mẫu cho một lý thuyết “lượng tử hóa chính tắc” về lực hấp dẫn.

Ý tưởng cốt lõi:

Trong cơ học lượng tử, trạng thái của một hệ được mô tả bởi một hàm sóng $\psi$, phụ thuộc vào thời gian và các biến cấu hình. Sự tiến hóa của hàm sóng này theo thời gian được chi phối bởi phương trình Schrödinger:

$i \hbar \frac{\partial}{\partial t} \psi = \hat{H} \psi$

trong đó $\hat{H}$ là toán tử Hamilton, đại diện cho năng lượng của hệ.

Trong thuyết tương đối rộng, không gian và thời gian được thống nhất thành một thực thể bốn chiều gọi là không-thời gian. Thuyết tương đối tổng quát mô tả lực hấp dẫn như là sự cong của không-thời gian do sự hiện diện của vật chất và năng lượng.

Phương trình Wheeler-DeWitt cố gắng lượng tử hóa lực hấp dẫn bằng cách áp dụng các nguyên lý của cơ học lượng tử cho toàn bộ vũ trụ. Nó coi “trạng thái” của vũ trụ được mô tả bởi một hàm sóng $\Psi$, phụ thuộc vào ba-đa tạp không gian và trường metric (mô tả hình học của không gian). Điểm mấu chốt ở đây là thời gian không xuất hiện rõ ràng trong phương trình Wheeler-DeWitt, dẫn đến vấn đề “thời gian bị đóng băng” nổi tiếng. Điều này phản ánh thực tế là thuyết tương đối rộng coi thời gian là một phần của không-thời gian động, chứ không phải là một tham số bên ngoài như trong cơ học lượng tử thông thường. Việc giải thích ý nghĩa vật lý của hàm sóng $\Psi$ và cách thức kết hợp thời gian vào lý thuyết là một trong những thách thức chính của hấp dẫn lượng tử.

Dạng của phương trình

Phương trình Wheeler-DeWitt có dạng:

$\hat{H} \Psi = 0$

trong đó $\hat{H}$ là toán tử ràng buộc Hamilton, được xây dựng từ các biến metric và động lượng liên hợp của chúng. Phương trình này không chứa đạo hàm theo thời gian. Điều này phản ánh tính chất “vô thời gian” của vũ trụ trong lý thuyết này, thường được gọi là “vấn đề thời gian” trong hấp dẫn lượng tử.

Một dạng đơn giản hóa của toán tử ràng buộc Hamilton, trong trường hợp không có vật chất, có thể được viết (một cách tượng trưng) như sau:

$\hat{H} \approx -\frac{\hbar^2}{2} G^{ijkl} \frac{\delta^2}{\delta h{ij} \delta h{kl}} – \sqrt{h} \, ^{(3)}R$

trong đó:

  • $G^{ijkl}$ là metric DeWitt siêu (supermetric), một đại lượng được xây dựng từ metric ba chiều $h_{ij}$.
  • $\frac{\delta}{\delta h_{ij}}$ là đạo hàm biến phân đối với metric ba chiều.
  • $h$ là định thức của metric ba chiều.
  • $^{(3)}R$ là độ cong vô hướng Ricci của ba-đa tạp không gian.

Vấn đề và hạn chế

Phương trình Wheeler-DeWitt gặp phải một số vấn đề và hạn chế, bao gồm:

  • Vấn đề thời gian: Việc thiếu đạo hàm theo thời gian gây khó khăn trong việc giải thích sự tiến hóa của vũ trụ. Nói cách khác, phương trình dường như cho thấy vũ trụ là tĩnh, trong khi thực tế chúng ta quan sát thấy một vũ trụ đang giãn nở.
  • Vấn đề giải thích hàm sóng: Việc giải thích ý nghĩa vật lý của hàm sóng vũ trụ $\Psi$ là một thách thức. Không giống như trong cơ học lượng tử thông thường, không có một không gian cấu hình bên ngoài để $\Psi$ tồn tại, và do đó việc giải thích xác suất trở nên phức tạp.
  • Vấn đề lượng tử hóa phi nhiễu loạn: Phương trình rất khó giải một cách chính xác, ngoại trừ một số trường hợp đơn giản. Việc xấp xỉ nhiễu loạn, thường được sử dụng trong lý thuyết trường lượng tử, không được áp dụng tốt cho lực hấp dẫn.

Mặc dù phương trình Wheeler-DeWitt chưa cung cấp một lý thuyết hấp dẫn lượng tử hoàn chỉnh, nó vẫn là một bước tiến quan trọng trong việc tìm kiếm sự thống nhất giữa cơ học lượng tử và thuyết tương đối rộng. Nó đặt ra những câu hỏi cơ bản về bản chất của thời gian và không gian ở cấp độ lượng tử, và tiếp tục là nguồn cảm hứng cho các nghiên cứu về hấp dẫn lượng tử.

Các tiếp cận giải quyết vấn đề

Mặc dù gặp phải những khó khăn kể trên, nhiều nỗ lực đã được thực hiện để giải quyết các vấn đề của phương trình Wheeler-DeWitt và phát triển lý thuyết hấp dẫn lượng tử hơn nữa. Một số tiếp cận bao gồm:

  • Lượng tử hóa vòng lặp (Loop Quantum Gravity): Lý thuyết này rời bỏ ý tưởng về không-thời gian liên tục và thay thế bằng một cấu trúc rời rạc ở cấp độ Planck. Nó cung cấp một cách tiếp cận phi nhiễu loạn cho hấp dẫn lượng tử và tránh được một số vấn đề của phương trình Wheeler-DeWitt.
  • Thuyết dây (String Theory): Thuyết dây cố gắng thống nhất tất cả các lực cơ bản của tự nhiên, bao gồm cả lực hấp dẫn, bằng cách mô tả các hạt cơ bản như những dây một chiều dao động. Nó cũng cung cấp một khuôn khổ cho hấp dẫn lượng tử, mặc dù vẫn còn nhiều thách thức cần vượt qua.
  • Hấp dẫn lượng tử chính tắc với thời gian nội tại (Canonical Quantum Gravity with Internal Time): Tiếp cận này cố gắng xác định một “thời gian nội tại” từ chính các biến động lực học của hệ thống, giúp giải quyết vấn đề thời gian trong phương trình Wheeler-DeWitt.
  • Lượng tử hóa đường cong (Path Integral Quantization): Thay vì tập trung vào hàm sóng, phương pháp này xem xét tổng tất cả các lịch sử có thể có của vũ trụ, được gọi là tích phân đường cong.

Ý nghĩa của phương trình Wheeler-DeWitt

Mặc dù chưa hoàn chỉnh, phương trình Wheeler-DeWitt có ý nghĩa quan trọng trong việc phát triển lý thuyết hấp dẫn lượng tử. Nó:

  • Cung cấp một khuôn khổ toán học để kết hợp cơ học lượng tử và thuyết tương đối rộng ở cấp độ cơ bản: Phương trình này là một trong những nỗ lực đầu tiên nhằm đưa ra một phương trình cơ bản cho vũ trụ, kết hợp cả hình học của không-thời gian và các nguyên lý của cơ học lượng tử.
  • Nêu bật những thách thức cơ bản trong việc lượng tử hóa lực hấp dẫn, chẳng hạn như vấn đề thời gian và vấn đề giải thích hàm sóng: Những vấn đề này đã thúc đẩy sự phát triển của các tiếp cận mới đối với hấp dẫn lượng tử, như lượng tử hóa vòng lặp và thuyết dây.
  • Là nền tảng cho nhiều nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực hấp dẫn lượng tử: Phương trình Wheeler-DeWitt tiếp tục là một chủ đề nghiên cứu quan trọng, và các nhà vật lý vẫn đang tìm kiếm những cách thức mới để hiểu và áp dụng nó.

Tương lai của nghiên cứu

Việc tìm kiếm một lý thuyết hấp dẫn lượng tử hoàn chỉnh vẫn là một trong những thách thức lớn nhất của vật lý lý thuyết hiện đại. Phương trình Wheeler-DeWitt, mặc dù có những hạn chế, vẫn là một công cụ quan trọng để khám phá bản chất lượng tử của lực hấp dẫn và vũ trụ. Các nghiên cứu trong tương lai sẽ tiếp tục tập trung vào việc giải quyết các vấn đề của phương trình này và phát triển các tiếp cận mới cho hấp dẫn lượng tử. Đặc biệt, việc tìm kiếm một cách giải thích rõ ràng về hàm sóng vũ trụ và việc kết hợp thời gian một cách có ý nghĩa vào lý thuyết vẫn là những hướng nghiên cứu trọng tâm.

Tóm tắt về Phương trình Wheeler-DeWitt

Phương trình Wheeler-DeWitt là một nỗ lực tham vọng nhằm thống nhất cơ học lượng tử và thuyết tương đối rộng, tạo nên một lý thuyết hấp dẫn lượng tử. Nó áp dụng các nguyên lý của cơ học lượng tử cho toàn bộ vũ trụ, coi trạng thái của vũ trụ được mô tả bởi một hàm sóng $\Psi$. Hàm sóng này phụ thuộc vào cấu hình ba chiều của không gian, được biểu diễn bởi metric ba chiều $h_{ij}$.

Điểm cốt lõi của phương trình Wheeler-DeWitt là $\hat{H} \Psi = 0$, trong đó $\hat{H}$ là toán tử ràng buộc Hamilton. Sự vắng mặt của đạo hàm theo thời gian trong phương trình này phản ánh tính chất “vô thời gian” của vũ trụ trong lý thuyết, dẫn đến “vấn đề thời gian” nổi tiếng. Toán tử $\hat{H}$ chứa các đạo hàm biến phân theo metric ba chiều, phản ánh sự lượng tử hóa của hình học không gian.

Một trong những thách thức lớn nhất của phương trình Wheeler-DeWitt là việc giải thích ý nghĩa vật lý của hàm sóng vũ trụ $\Psi$. Cũng như việc tìm ra các nghiệm chính xác của phương trình, ngoại trừ một số trường hợp đơn giản hóa, là vô cùng khó khăn. Vấn đề thời gian và sự phức tạp trong việc giải phương trình đã thúc đẩy sự phát triển của các tiếp cận khác cho hấp dẫn lượng tử, chẳng hạn như lượng tử hóa vòng lặp và thuyết dây.

Mặc dù gặp phải những khó khăn, phương trình Wheeler-DeWitt vẫn đóng vai trò quan trọng trong lịch sử phát triển của hấp dẫn lượng tử. Nó đặt ra những câu hỏi nền tảng về bản chất của thời gian và không gian ở cấp độ lượng tử, và tiếp tục là nguồn cảm hứng cho các nghiên cứu hiện đại. Việc tìm hiểu về phương trình Wheeler-DeWitt cung cấp cái nhìn sâu sắc về những thách thức và nỗ lực trong việc tìm kiếm một lý thuyết thống nhất cho vũ trụ.

Tài liệu tham khảo

  • DeWitt, B. S. (1967). Quantum Theory of Gravity. I. The Canonical Theory. Physical Review, 160(5), 1113–1148.
  • Wheeler, J. A. (1968). Superspace and the nature of quantum geometrodynamics. Battelle Rencontres, 242–307.
  • Kiefer, C. (2007). Quantum Gravity. Oxford University Press.
  • Rovelli, C. (2004). Quantum Gravity. Cambridge University Press.

Câu hỏi và Giải đáp

Vấn đề thời gian trong phương trình Wheeler-DeWitt là gì và tại sao nó lại quan trọng?

Trả lời: Vấn đề thời gian phát sinh từ việc phương trình Wheeler-DeWitt, $ \hat{H} \Psi = 0 $, không chứa đạo hàm theo thời gian. Điều này ngụ ý rằng hàm sóng vũ trụ $ \Psi $ không tiến hóa theo thời gian, trái ngược với trực giác của chúng ta về một vũ trụ đang giãn nở và thay đổi. Vấn đề này đặt ra một thách thức lớn cho việc giải thích ý nghĩa vật lý của phương trình và sự tiến hóa của vũ trụ trong khuôn khổ này. Nó buộc chúng ta phải xem xét lại bản chất của thời gian trong bối cảnh lượng tử của vũ trụ.

Siêu metric DeWitt ($ G_{ijkl} $) đóng vai trò gì trong phương trình Wheeler-DeWitt?

Trả lời: Siêu metric DeWitt là một đại lượng hình học trên siêu không gian, không gian của tất cả các metric ba chiều có thể có. Nó xác định “khoảng cách” giữa các cấu hình không gian khác nhau. Trong phương trình Wheeler-DeWitt, $ G_{ijkl} $ xuất hiện trong số hạng động năng, đóng vai trò tương tự như metric trong không gian ba chiều thông thường. Nó cho phép chúng ta định nghĩa đạo hàm biến phân bậc hai đối với metric ba chiều, cần thiết cho việc lượng tử hóa hình học.

Làm thế nào để giải thích ý nghĩa vật lý của hàm sóng vũ trụ $ \Psi $?

Trả lời: Việc giải thích ý nghĩa của $ \Psi $ là một vấn đề mở và gây tranh cãi. Một cách giải thích phổ biến là $ |\Psi|^2 $ đại diện cho xác suất tìm thấy vũ trụ trong một cấu hình không gian cụ thể. Tuy nhiên, cách giải thích này gặp phải một số khó khăn, đặc biệt là liên quan đến vấn đề thời gian và việc thiếu một “người quan sát” bên ngoài vũ trụ. Các cách giải thích khác, chẳng hạn như cách tiếp cận “vũ trụ học lượng tử”, đang được nghiên cứu.

Phương trình Wheeler-DeWitt có liên quan như thế nào đến các lý thuyết hấp dẫn lượng tử khác?

Trả lời: Phương trình Wheeler-DeWitt được coi là tiền thân của nhiều lý thuyết hấp dẫn lượng tử hiện đại. Ví dụ, lượng tử hóa vòng lặp có thể được xem là một cách lượng tử hóa phi nhiễu loạn của phương trình Wheeler-DeWitt. Thuyết dây, mặc dù có cách tiếp cận khác, cũng giải quyết vấn đề lượng tử hóa lực hấp dẫn và có thể cung cấp một khuôn khổ để giải thích ý nghĩa của phương trình Wheeler-DeWitt trong một bối cảnh rộng hơn.

Những hạn chế chính của phương trình Wheeler-DeWitt là gì và làm thế nào để khắc phục chúng?

Trả lời: Một số hạn chế chính bao gồm vấn đề thời gian, khó khăn trong việc giải thích hàm sóng $ \Psi $, và sự phức tạp trong việc tìm nghiệm chính xác. Các nỗ lực khắc phục những hạn chế này bao gồm việc tìm kiếm các biến thời gian nội tại, phát triển các phương pháp xấp xỉ để giải phương trình, và khám phá các cách tiếp cận khác cho hấp dẫn lượng tử, chẳng hạn như lượng tử hóa vòng lặp, thuyết dây, và hấp dẫn lượng tử nhân quả tập hợp.

Một số điều thú vị về Phương trình Wheeler-DeWitt

  • “Vũ trụ không có thời gian”: Phương trình Wheeler-DeWitt nổi tiếng với việc không chứa biến thời gian. Điều này dẫn đến một hệ quả kỳ lạ là, theo phương trình này, vũ trụ ở cấp độ cơ bản dường như là tĩnh và không thay đổi, mặc dù thực tế chúng ta quan sát thấy sự tiến hóa của vũ trụ. Vấn đề này được gọi là “vấn đề thời gian” trong hấp dẫn lượng tử và vẫn là một chủ đề tranh luận sôi nổi.
  • “Hàm sóng của vũ trụ”: Phương trình Wheeler-DeWitt mô tả trạng thái của toàn bộ vũ trụ bằng một hàm sóng duy nhất, thường được gọi là “hàm sóng của vũ trụ”. Khái niệm này rất trừu tượng và việc giải thích ý nghĩa vật lý của nó vẫn là một thách thức lớn. Nó đặt ra câu hỏi về việc ai hoặc cái gì là “người quan sát” để thực hiện phép đo trên hàm sóng này.
  • Cảm hứng từ điện động lực học: Ý tưởng lượng tử hóa lực hấp dẫn bằng cách sử dụng phương pháp chính tắc, tương tự như cách điện động lực học được lượng tử hóa, là động lực chính đằng sau phương trình Wheeler-DeWitt. Tuy nhiên, lực hấp dẫn phức tạp hơn nhiều so với điện từ, và việc áp dụng phương pháp này gặp phải nhiều khó khăn.
  • Kết nối với siêu không gian: Phương trình Wheeler-DeWitt được xây dựng trên khái niệm “siêu không gian” (superspace), là không gian của tất cả các metric ba chiều có thể có. Siêu không gian là một không gian vô hạn chiều, làm cho việc phân tích phương trình trở nên rất phức tạp.
  • Ảnh hưởng đến các lý thuyết khác: Mặc dù chưa hoàn chỉnh, phương trình Wheeler-DeWitt đã có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của các lý thuyết hấp dẫn lượng tử khác, chẳng hạn như lượng tử hóa vòng lặp và thuyết dây. Nó cung cấp một khuôn khổ ban đầu và đặt ra những câu hỏi quan trọng mà các lý thuyết sau này cố gắng giải quyết.
  • Bryce DeWitt và máy tính: Bryce DeWitt, một trong hai người đặt tên cho phương trình, là một người tiên phong trong việc sử dụng máy tính để giải các bài toán vật lý lý thuyết. Ông đã sử dụng máy tính để khám phá các nghiệm của phương trình Wheeler-DeWitt và các vấn đề khác trong hấp dẫn lượng tử.

Nội dung được thẩm định bởi Công ty Cổ phần KH&CN Trí Tuệ Việt

P.5-8, Tầng 12, Tòa nhà Copac Square, 12 Tôn Đản, Quận 4, TP HCM.

PN: (+84).081.746.9527
[email protected]

Ban biên tập: 
GS.TS. Nguyễn Lương Vũ
GS.TS. Nguyễn Minh Phước
GS.TS. Hà Anh Thông
GS.TS. Nguyễn Trung Vĩnh

PGS.TS. Lê Đình An

PGS.TS. Hồ Bảo Quốc
PGS.TS. Lê Hoàng Trúc Duy
PGS.TS. Nguyễn Chu Gia
PGS.TS. Lương Minh Cang
TS. Nguyễn Văn Hồ
TS. Phạm Kiều Trinh

TS. Ngô Văn Bản
TS. Kiều Hà Minh Nhật
TS. Chu Phước An
ThS. Nguyễn Đình Kiên

CN. Lê Hoàng Việt
CN. Phạm Hạnh Nhi

Bản quyền thuộc về Công ty cổ phần Trí Tuệ Việt