Vũ trụ giãn nở (Expanding Universe)

by tudienkhoahoc
Vũ trụ giãn nở là một quan sát nền tảng trong vũ trụ học hiện đại, chỉ ra rằng khoảng cách giữa các thiên hà đang tăng dần theo thời gian. Điều này không có nghĩa là các thiên hà tự di chuyển xuyên qua không gian, mà là chính không gian giữa chúng đang giãn nở. Hãy tưởng tượng vũ trụ như một cái bánh mì nho khô đang nở: các hạt nho khô (thiên hà) đứng yên trên bánh mì, nhưng khi bánh mì nở ra, khoảng cách giữa chúng tăng lên.

Bằng chứng quan sát

Bằng chứng quan sát chính cho vũ trụ giãn nở đến từ dịch chuyển đỏ vũ trụ học (cosmological redshift). Ánh sáng từ các thiên hà xa xôi bị kéo giãn khi nó di chuyển qua không gian đang giãn nở, làm tăng bước sóng của nó và dịch chuyển nó về phía đầu đỏ của quang phổ. Mối quan hệ giữa dịch chuyển đỏ ($z$) và vận tốc lùi ($v$) của một thiên hà ở khoảng cách gần được cho bởi Định luật Hubble:

$v = H_0 d$

trong đó $H_0$ là hằng số Hubble, đại diện cho tốc độ giãn nở hiện tại của vũ trụ, và $d$ là khoảng cách đến thiên hà. Đối với các thiên hà ở xa, mối quan hệ này phức tạp hơn do ảnh hưởng của sự giãn nở của vũ trụ theo thời gian và còn phụ thuộc vào mô hình vũ trụ được chọn. Cần lưu ý, ở khoảng cách gần, dịch chuyển đỏ và vận tốc lùi có quan hệ: $v \approx cz$ với $c$ là tốc độ ánh sáng.

Ý nghĩa của sự giãn nở

Sự giãn nở của vũ trụ có một số hệ quả quan trọng:

  • Vũ trụ có một khởi đầu: Nếu đảo ngược sự giãn nở, chúng ta có thể suy ra rằng vũ trụ đã bắt đầu từ một trạng thái cực kỳ nóng đặc, thường được gọi là Vụ Nổ Lớn (Big Bang).
  • Tuổi của vũ trụ: Bằng cách đo $H_0$, chúng ta có thể ước tính tuổi của vũ trụ. Giá trị $H_0$ càng chính xác thì ước lượng tuổi của vũ trụ càng đáng tin cậy.
  • Sự tiến hóa của vũ trụ: Sự giãn nở ảnh hưởng đến sự hình thành và tiến hóa của các cấu trúc vũ trụ như thiên hà và cụm thiên hà.
  • Số phận của vũ trụ: Tốc độ giãn nở của vũ trụ, được ảnh hưởng bởi các yếu tố như năng lượng tối, sẽ quyết định số phận cuối cùng của vũ trụ (ví dụ: tiếp tục giãn nở mãi mãi, hoặc sụp đổ trở lại).

Năng lượng tối

Các quan sát gần đây cho thấy sự giãn nở của vũ trụ không chỉ tiếp tục mà còn đang gia tốc. Hiện tượng này được cho là do một dạng năng lượng bí ẩn gọi là năng lượng tối, chiếm khoảng 70% tổng năng lượng của vũ trụ. Bản chất của năng lượng tối vẫn là một trong những bí ẩn lớn nhất trong vật lý hiện đại.

Mô hình chuẩn của vũ trụ học

Mô hình chuẩn của vũ trụ học, còn được gọi là mô hình $\Lambda$CDM, kết hợp sự giãn nở của vũ trụ, năng lượng tối ($\Lambda$), vật chất tối (CDM – Cold Dark Matter), và các quan sát khác để mô tả sự tiến hóa của vũ trụ từ Vụ Nổ Lớn đến nay. Mô hình này giải thích thành công nhiều quan sát, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi mở.

Tóm lại

Vũ trụ giãn nở là một khái niệm cơ bản trong vũ trụ học, được hỗ trợ bởi nhiều bằng chứng quan sát. Nó có ý nghĩa sâu sắc đối với sự hiểu biết của chúng ta về nguồn gốc, tiến hóa và số phận của vũ trụ. Nghiên cứu về sự giãn nở của vũ trụ vẫn đang tiếp tục, với mục tiêu làm sáng tỏ bản chất của năng lượng tối và các bí ẩn khác của vũ trụ.

Các mô hình vũ trụ học khác

Mặc dù mô hình $\Lambda$CDM là mô hình được chấp nhận rộng rãi nhất hiện nay, vẫn còn tồn tại các mô hình vũ trụ học khác cố gắng giải thích sự giãn nở của vũ trụ và các hiện tượng liên quan. Một số mô hình này bao gồm:

  • Vũ trụ tĩnh: Trước khi phát hiện ra sự giãn nở của vũ trụ, mô hình vũ trụ tĩnh, trong đó vũ trụ không thay đổi theo thời gian, được nhiều người ưa chuộng. Tuy nhiên, mô hình này không phù hợp với các quan sát hiện tại.
  • Vũ trụ dao động: Mô hình này đề xuất rằng vũ trụ trải qua các chu kỳ giãn nở và co lại. Tuy nhiên, không có bằng chứng quan sát nào ủng hộ mô hình này.
  • Các lý thuyết hấp dẫn đã được sửa đổi: Một số lý thuyết cố gắng giải thích sự giãn nở gia tốc của vũ trụ mà không cần đến năng lượng tối, bằng cách sửa đổi lý thuyết hấp dẫn của Einstein. Những lý thuyết này thường gặp khó khăn trong việc giải thích đồng thời tất cả các dữ liệu quan sát.

Các phương pháp đo lường sự giãn nở

Có nhiều phương pháp khác nhau để đo lường tốc độ giãn nở của vũ trụ và xác định hằng số Hubble ($H_0$):

  • Siêu tân tinh loại Ia: Siêu tân tinh loại Ia là những vụ nổ sao có độ sáng tiêu chuẩn, cho phép các nhà thiên văn học xác định khoảng cách đến chúng. Bằng cách đo dịch chuyển đỏ của các siêu tân tinh này, họ có thể tính toán $H_0$.
  • Bức xạ phông vi sóng vũ trụ (CMB): CMB là bức xạ còn sót lại từ Vụ Nổ Lớn. Bằng cách nghiên cứu các dao động nhỏ trong CMB, các nhà thiên văn học có thể suy ra các thông số vũ trụ học, bao gồm $H_0$.
  • Thước đo chuẩn Baryon Acoustic Oscillations (BAO): BAO là những dao động trong mật độ vật chất trong vũ trụ sơ khai. Chúng có thể được sử dụng như một thước đo chuẩn để đo khoảng cách vũ trụ và xác định $H_0$. Các phép đo BAO độc lập với các phép đo từ siêu tân tinh và CMB, cung cấp một kiểm chứng quan trọng.
  • Các thiên hà chứa Maser: Maser (khuếch đại vi sóng bằng phát xạ cưỡng bức) là nguồn phát vi sóng tự nhiên, và trong một số thiên hà, các Maser có thể được sử dụng để xác định khoảng cách hình học, từ đó suy ra $H_0$.
  • Thấu kính hấp dẫn (Gravitational Lensing): Hiện tượng thấu kính hấp dẫn, nơi ánh sáng từ một nguồn xa bị bẻ cong bởi một thiên hà ở giữa, cũng có thể được sử dụng để đo $H_0$.

Vấn đề căng thẳng Hubble

Hiện tại, có một sự khác biệt đáng kể (khoảng 4-5 sigma) giữa các giá trị của $H_0$ được đo bằng các phương pháp khác nhau, đặc biệt là giữa các phương pháp sử dụng các đối tượng trong vũ trụ gần (như siêu tân tinh loại Ia) và phương pháp sử dụng CMB. Sự khác biệt này, được gọi là “căng thẳng Hubble,” là một thách thức đối với mô hình $\Lambda$CDM và có thể chỉ ra sự cần thiết của vật lý mới, hoặc có thể là do các sai số hệ thống chưa được hiểu rõ trong các phương pháp đo.

Tóm tắt về Vũ trụ giãn nở

Vũ trụ của chúng ta đang giãn nở, nghĩa là khoảng cách giữa các thiên hà đang tăng dần theo thời gian. Điều này không phải do các thiên hà di chuyển xuyên qua không gian, mà là do chính không gian giữa chúng đang giãn nở, giống như việc các điểm trên một quả bóng bay đang phồng lên cách xa nhau hơn. Dịch chuyển đỏ vũ trụ học là bằng chứng quan trọng cho sự giãn nở này. Ánh sáng từ các thiên hà xa xôi bị kéo giãn khi nó truyền qua không gian đang giãn nở, khiến bước sóng của nó dài ra và dịch chuyển về phía đỏ của quang phổ. Định luật Hubble, $v = H_0 d$, mô tả mối quan hệ giữa vận tốc lùi của một thiên hà ($v$) và khoảng cách đến nó ($d$), với $H_0$ là hằng số Hubble biểu thị tốc độ giãn nở hiện tại.

Sự giãn nở của vũ trụ hàm ý rằng vũ trụ đã từng tồn tại trong một trạng thái cực kỳ nóng đặc, được gọi là Vụ Nổ Lớn. Bằng cách đo hằng số Hubble, chúng ta có thể ước tính tuổi của vũ trụ. Sự giãn nở này cũng ảnh hưởng đến sự hình thành và tiến hóa của các cấu trúc vũ trụ, như thiên hà và cụm thiên hà. Hơn nữa, sự giãn nở không chỉ tiếp diễn mà còn đang gia tốc, một hiện tượng được cho là do năng lượng tối, một dạng năng lượng bí ẩn chiếm phần lớn năng lượng của vũ trụ.

Mô hình $\Lambda$CDM, hay mô hình chuẩn của vũ trụ học, kết hợp sự giãn nở của vũ trụ, năng lượng tối ($\Lambda$), vật chất tối (CDM), và các quan sát khác để mô tả lịch sử và sự tiến hóa của vũ trụ. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, chẳng hạn như bản chất của năng lượng tối và sự khác biệt giữa các phép đo hằng số Hubble (căng thẳng Hubble). Việc nghiên cứu sự giãn nở của vũ trụ là chìa khóa để hiểu rõ hơn về nguồn gốc, tiến hóa và số phận cuối cùng của vũ trụ.


Tài liệu tham khảo:

  • Liddle, Andrew. An Introduction to Modern Cosmology. Wiley, 2015.
  • Ryden, Barbara. Introduction to Cosmology. Addison-Wesley, 2017.
  • Peebles, P. J. E. Principles of Physical Cosmology. Princeton University Press, 1993.
  • Weinberg, Steven. Cosmology. Oxford University Press, 2008.

Câu hỏi và Giải đáp

Nếu vũ trụ đang giãn nở, tại sao các thiên hà trong cụm thiên hà địa phương không di chuyển ra xa nhau?

Trả lời: Mặc dù vũ trụ đang giãn nở ở quy mô lớn, lực hấp dẫn giữa các thiên hà trong một cụm thiên hà đủ mạnh để khắc phục sự giãn nở này. Các thiên hà trong cụm địa phương bị ràng buộc với nhau bởi lực hấp dẫn và do đó, chúng di chuyển tương đối với nhau, đôi khi va chạm hoặc sáp nhập, thay vì di chuyển ra xa nhau do sự giãn nở của vũ trụ.

Làm thế nào các nhà khoa học đo được hằng số Hubble ($H_0$) và tại sao có sự khác biệt giữa các phép đo khác nhau (căng thẳng Hubble)?

Trả lời: Hằng số Hubble được đo bằng nhiều phương pháp khác nhau, bao gồm quan sát siêu tân tinh loại Ia, bức xạ phông vi sóng vũ trụ (CMB), và dao động âm thanh baryon (BAO). Sự khác biệt, hay “căng thẳng Hubble”, giữa các giá trị $H_0$ thu được từ các phương pháp khác nhau có thể là do các sai số hệ thống trong phép đo, hoặc có thể là dấu hiệu của vật lý mới nằm ngoài mô hình chuẩn $\Lambda$CDM.

Năng lượng tối là gì và làm thế nào nó ảnh hưởng đến sự giãn nở của vũ trụ?

Trả lời: Năng lượng tối là một dạng năng lượng bí ẩn chiếm khoảng 70% tổng năng lượng của vũ trụ và được cho là nguyên nhân gây ra sự giãn nở gia tốc của vũ trụ. Bản chất của năng lượng tối vẫn chưa được hiểu rõ, nhưng nó được cho là có một áp suất âm, tạo ra một lực đẩy chống lại lực hấp dẫn và đẩy nhanh sự giãn nở.

Nếu vũ trụ giãn nở nhanh hơn tốc độ ánh sáng, liệu điều này có vi phạm thuyết tương đối của Einstein không?

Trả lời: Không. Thuyết tương đối của Einstein nói rằng không có vật chất hay thông tin nào có thể di chuyển nhanh hơn ánh sáng xuyên qua không gian. Trong trường hợp giãn nở của vũ trụ, chính bản thân không gian đang giãn nở, và sự giãn nở này có thể diễn ra nhanh hơn tốc độ ánh sáng ở khoảng cách đủ xa.

Làm thế nào chúng ta có thể tìm hiểu thêm về số phận cuối cùng của vũ trụ?

Trả lời: Số phận của vũ trụ phụ thuộc vào các thông số vũ trụ học, đặc biệt là mật độ năng lượng tối và tốc độ giãn nở. Bằng cách cải thiện độ chính xác của các phép đo vũ trụ học, chẳng hạn như $H_0$ và mật độ năng lượng tối, và bằng cách phát triển các lý thuyết vật lý mới, chúng ta có thể hy vọng hiểu rõ hơn về số phận cuối cùng của vũ trụ, liệu nó sẽ tiếp tục giãn nở mãi mãi, hay sẽ sụp đổ trở lại.

Một số điều thú vị về Vũ trụ giãn nở

  • Không phải mọi thứ đều đang rời xa chúng ta: Mặc dù vũ trụ đang giãn nở, nhưng không phải mọi thiên hà đều đang di chuyển ra xa chúng ta. Các thiên hà đủ gần, chịu ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn lẫn nhau, có thể di chuyển lại gần nhau. Ví dụ, thiên hà Andromeda đang trên đường va chạm với Dải Ngân Hà.
  • Sự giãn nở nhanh hơn tốc độ ánh sáng: Ở khoảng cách đủ xa, không gian giãn nở với tốc độ nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Điều này không vi phạm thuyết tương đối của Einstein, vì không có vật chất hay thông tin nào di chuyển nhanh hơn ánh sáng xuyên qua không gian. Chính bản thân không gian mới là thứ đang giãn nở.
  • Vũ trụ có thể phẳng: Các quan sát cho thấy vũ trụ có hình dạng phẳng, nghĩa là các đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau. Đây là một trong những dự đoán của thuyết lạm phát, một lý thuyết mô tả sự giãn nở cực nhanh của vũ trụ trong những khoảnh khắc đầu tiên sau Vụ Nổ Lớn.
  • Vụ Nổ Lớn không phải là một vụ nổ: Tên gọi “Vụ Nổ Lớn” có thể gây hiểu lầm, vì nó không phải là một vụ nổ theo nghĩa thông thường. Nó là sự giãn nở của chính không gian-thời gian từ một trạng thái cực kỳ nóng đặc. Không có “trung tâm” của Vụ Nổ Lớn, vì mọi điểm trong vũ trụ đều từng là một phần của trạng thái ban đầu đó.
  • Chúng ta chỉ thấy một phần nhỏ của vũ trụ: Do sự giãn nở của vũ trụ và tốc độ hữu hạn của ánh sáng, chúng ta chỉ có thể quan sát được một phần hữu hạn của vũ trụ, được gọi là vũ trụ quan sát được. Có thể có rất nhiều thiên hà và cấu trúc nằm ngoài vũ trụ quan sát được mà chúng ta không bao giờ có thể nhìn thấy.
  • Số phận của vũ trụ vẫn chưa rõ ràng: Tùy thuộc vào bản chất của năng lượng tối và các yếu tố khác, vũ trụ có thể tiếp tục giãn nở mãi mãi, hoặc có thể trải qua một “Vụ Co Lớn” (Big Crunch) trong tương lai xa. Việc xác định số phận cuối cùng của vũ trụ là một trong những mục tiêu quan trọng của vũ trụ học hiện đại.

Nội dung được thẩm định bởi Công ty Cổ phần KH&CN Trí Tuệ Việt

P.5-8, Tầng 12, Tòa nhà Copac Square, 12 Tôn Đản, Quận 4, TP HCM.

PN: (+84).081.746.9527
[email protected]

Ban biên tập: 
GS.TS. Nguyễn Lương Vũ
GS.TS. Nguyễn Minh Phước
GS.TS. Hà Anh Thông
GS.TS. Nguyễn Trung Vĩnh

PGS.TS. Lê Đình An

PGS.TS. Hồ Bảo Quốc
PGS.TS. Lê Hoàng Trúc Duy
PGS.TS. Nguyễn Chu Gia
PGS.TS. Lương Minh Cang
TS. Nguyễn Văn Hồ
TS. Phạm Kiều Trinh

TS. Ngô Văn Bản
TS. Kiều Hà Minh Nhật
TS. Chu Phước An
ThS. Nguyễn Đình Kiên

CN. Lê Hoàng Việt
CN. Phạm Hạnh Nhi

Bản quyền thuộc về Công ty cổ phần Trí Tuệ Việt